Những bài thơ viết về Quảng Ngãi
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Vũ Thụy Nhung
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Khi mùa xuân còn ngập ngừng ngoài ngõ
Đất miền trung đã qua mùa mưa gió
Nụ hoa vàng xoè nắng sóng bên sông
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Trong tháng Chạp nước sông Trà xanh lắm
Tuổi thơ anh bao lần chung tắm
Lá thuyền nưa còn trôi mãi giữa dòng.
Em nhớ về đừng nỡ để anh mong
Khi lang thang giữa phố phường Quảng Ngãi
Gặp kẹo gương thơm lừng môi con gái
Ngọt câu hò lơ đãng bến Tam Thương.
Em nhớ về hởi người thương
Bờ xe nước tạc thời gian đó
Ai cắc cớ nói chi bao điều khó
Đá La Hà vẫn trỗi mọc còn kia.
Dẫu lòng ta không một chút cách chia
Anh hái tặng em đóa sen hồng Liên Chiểu
Và Quảng Ngãi khi em về sẽ hiểu
Cõi lòng anh là ngọn sóng sông Trà.
Cánh Chuồn Đạp Nước
"Bờ An Chỉ vẫn sóng xô dào dạt
Đâu rồi con đò cũ bến xưa?"
Xuân đã về đây sông Vệ ơi
Xanh nắng nương dâu vàng bãi cát
Vạt lau cuối mùa xơ xác lưa thưa
Phờ phạc trắng đến thương làn tóc mẹ
Lấp ló rào gai đôi chùm dủ dẻ
Như mắt ai vàng đợi bước về…
Lưới nhện còn vương xác lá hẹn thề
Tơ tằm đã dệt lụa đào yếm thắm
Em vẫn còn đây mà em thăm thẳm
Lời ru bướm vàng đậu trái mù u
Thiết tha ơi, về vén mạng sương mù
Nắng trong suốt mắt dòng sông trong suốt
Xuân ở lại cùng xóm quê thân thuộc
Ai như cánh chuồn chuồn đạp nước rồi bay?
(Nguyễn Ngọc Hưng)
Giữa Sài Gòn hoa lệ, bắt gặp chữ DON trên tấm bảng nho nhỏ treo trước ngôi nhà lọt thỏm giữa những nhà cao tầng, vậy mà làm ta cứ ngơ ngẩn đứng nhìn, chút hương vị quê nhà làm ấm lòng kẻ xa quê. Để rồi thỉnh thoảng, chẳng có việc gì cũng muốn chạy ngang ngôi nhà ấy.
Giữa Sài Gòn nắng bụi khói xe, chỉ là cái biển số xe 76 vô tri vô giác, vậy mà làm lòng ta dịu lại. Để rồi thành thói quen, ra đường lại căng mắt tìm 76.
Giữa Sài Gòn nghe được giọng Quảng, lại lân la làm quen để được trò chuyện, nghe giọng quê mà lưu luyến tình đồng hương.
Giữa Sài Gòn tìm được chút Quảng lại thấy lòng bình yên...